Ra Khỏi Ba Cõi; Như Thế Nào Là Quy Y Tam Bảo Tự Tánh?
Ba cõi chỉ như “sừng thỏ lông rùa”. Phật dạy: “Những ai còn tư niệm, tư lường, thầm ý... Đây là cảnh sở duyên cho thức an trú… Thức an trú, thức tăng trưởng… thức tăng trưởng, thức chọn lựa…”

Hỏi: Từ lúc chia tay đến giờ, sau khi biết rõ nguồn gốc phát sinh kiết sử, trong lòng tôi tự dưng chấm dứt tham sân...
Năm căn thân đối trần, cảm nhận được cái vô tri của vật...
Ý căn nhìn thấy những nghĩ suy của mình, như dòng nước chảy qua cầu, lòng không vướng bận... Quay lại thân này, cảm giác nhẹ nhàng, tựa như bong bóng... Quán sát tâm, tâm tràn đầy an lạc... Chỉ một buổi ngắn nói chuyện, mà được những điều chưa từng được, hiểu cặn kẽ những điều trước đây chỉ đọc thuộc trên văn tự...
Đúng là “tri kiến” khác xa với “tri thức”. Một bên là thấy biết chân thật, nên nghĩa lý có được cũng chân thật, một bên là dựa vào ý nghĩa văn tự để hiểu, nên cái hiểu này chỉ là bóng dáng của nhận thức thông qua hình ảnh văn tự!
Tôi hiểu ra, Diệu Âm chính là thứ ngôn âm đưa người từ cột trói bởi mê muội đến sáng suốt thảnh thơi, đưa người từ khổ đau chấp nhứt đến Giác Ngộ, thấy rõ cứu cánh Niết Bàn! Phật Đạo đúng là hy hữu!
Đáp: Ông thử dùng năm căn thân của mình xúc đối với năm trần cảnh... Khi mắt đối sắc, tai đối thanh, mũi đối hương... bản thân ông có còn ham muốn như xưa nữa không?
Hãy từ từ quan sát trong khi xúc đối, đừng gấp gáp, đừng chạy theo lời nói của tôi...
Hỏi: Mọi thứ đứng lặng…
Đáp: Như vậy, Dục Giới từ đâu sanh?
Hỏi: Chẳng có chỗ sanh, cũng chẳng có chỗ diệt… Tự không có nơi nào là Dục Giới…
Đáp: Trong cảm nhận này, ông quán sát xem, thân của ông có còn là cơ sở để sinh ngã hay không?
Hỏi: Tôi thấy thân còn không có, hà huống sinh ngã từ thân này…
Đáp: Thân này không có ngã, thân có ràng buộc được ông không?
Hỏi: Ràng buộc là do chấp sắc thân làm ngã, một khi hết chấp, thì không có chủ thể đón nhận “giải thoát” hay “ràng buộc”…
Đáp: Không còn chủ thể đón nhận giải thoát hay ràng buộc… Phật Đạo gọi đó là gì?
Hỏi: Phật Đạo gọi đó là ra khỏi Sắc Giới hay Sắc Giải Thoát…
Đáp: Hiểu biết ra khỏi Dục Giới cùng Sắc Giới mà ông vừa cảm nhận được do đâu mà có?
Hỏi: Từ ý thức mà có! …
Đáp: Ý thức này từ đâu sanh?
Hỏi: Chẳng từ đâu sanh, khi thân tâm chuyển biến thì ý thức ghi nhận.
Đáp: Ghi nhận xong thì thế nào?
Hỏi: Ghi nhận xong, hiểu biết và cảm nhận này được lưu giữ trong tâm thức.
Đáp: Ai là người gìn giữ hiểu biết và cảm nhận này?
Hỏi: Tôi không thấy có ai trong đó…
Đáp: Giống như một tấm gương soi mặt... Tấm gương đó có ảnh của mình hay không?
Hỏi: Tất nhiên là tấm gương tự nó không ảnh...
Đáp: Khi nào tấm gương này hiện ảnh của mình trong đó?
Hỏi: Khi ta nhìn vào! …
Đáp: Những thứ kiến thức từ ngoài đời, cho đến đạo pháp, giống như mặt mình trong gương, nếu ta không nhìn vào thì các quan niệm, cảm nhận từ những kiến thức đó có sinh khởi hay không?
Hỏi: Tất nhiên là không! ...
Đáp: Thì cũng vậy, Vô Sắc Giới bản chất của nó không có tánh của sắc, như cảnh trong gương, như kiến thức trong tâm người...
Chỉ vì người mê, tưởng về nó, nên nơi không có tưởng, trở thành có tưởng... Nơi không tự ngã, trở thành tự ngã... Ông có hiểu tôi nói gì hay không?
Hỏi: Đúng là ba cõi chỉ như “sừng thỏ lông rùa” 1
Đáp: Đã biết là sừng thỏ lông rùa, kẻ trí có nên tìm cầu hay không?
Hỏi: Nhất định không nên…
Đáp: Phật dạy: “Những ai còn tư niệm, tư lường, thầm ý... Đây là cảnh sở duyên cho thức an trú… Thức an trú, thức tăng trưởng… thức tăng trưởng, thức chọn lựa…”
Muốn dứt ba cõi sáu đường, ông biết phải làm gì rồi chứ?
Hỏi: Đừng làm cảnh sở duyên cho thức an trú, để rồi thức chọn lựa đời sau…
Đáp: Ông thuộc loại thông minh…(cười lớn) Mời uống trà…
Hỏi: Nay tôi xin được vĩnh viễn làm người hầu trà. Mời Đạo Sư dùng trà!
Đáp: Ông đã đọc Kinh Đại Niết Bàn chưa?
Hỏi: Thưa Đại Sư, tôi đã đọc rồi.
Đáp: Ông còn nhớ lời Phật dạy: “Ta dùng Phật nhãn, quán sát hết thảy, núi non, sông ngòi, tinh tú, nhật nguyệt, không một pháp có được…”. Ông hiểu thế nào về câu này?
Hỏi: Thưa! Phật dạy, dưới Phật nhãn thì không có gì hết!
Đáp: Không có gì hết, tại sao Phật có nói đến núi non, sông ngòi, tinh tú, nhật nguyệt?
Hỏi: Con chưa hiểu hết ý vị câu nói đó… Xin được nghe cắt nghĩa…
Đáp: Ông hãy suy nghĩ thật kỹ, đừng theo thói quen thường tình, chưa nắm hết vấn đề đã vội trả lời. Hãy phân tích từng chữ trong câu nói đó, xem Phật nói “cái gì không có được”?
Hỏi: Hãy cho con thời gian suy ngẫm…
Đáp: Ông cứ tự nhiên… Khi nào thấu đáo hãy trả lời.
Hỏi: Theo những gì con chiêm nghiệm về câu nói đó, Phật dạy: “Không một pháp có được”.
Đáp: Không một pháp có được, hay núi non, sông ngòi không có được?
Hỏi: Không một pháp có được…
Đáp: Như vậy, núi non, sông ngòi… là cái gì?
Hỏi: Núi non, sông ngòi… là vật, là cảnh, là thế giới.
Đáp: Như vậy “pháp” là cái gì mà Phật bảo rằng, không có được? Ông đừng chạy theo văn tự, bỏ kiến thức xuống, hãy quay lại tự tâm quán sát mà trả lời.
Hỏi: Con suy xét từ tâm này, vật, cảnh, thế giới tự bản chất không có ý nghĩa… Có phải không có ý nghĩa, nên Phật bảo rằng: “không một pháp có được”?
Đáp: (Cười lớn) Nếu làm cầu thủ bóng đá, nhất định ông sẽ trở thành ngôi sao. Như vậy, ông hiểu bản chất của vật, cảnh và thế giới hay chưa?
Hỏi: Con hiểu…
Đáp: Ông có hiểu thế nào là “pháp” hay không?
Hỏi: Chẳng những hiểu mà nay con đã thấu suốt.
Đáp: Ông có nhớ câu nói trong Kinh Đại Niết Bàn: “Trước khi thọ thực, thân Bồ Tát là nhục thân… Thọ thực xong, Bồ Tát thấu suốt thế nào là Kim Cang thân... Thấy Phật Tánh thành Đẳng Chánh Giác…” hay không?
Hỏi: Sau buổi Pháp thực hôm nay, con đã nhận ra “Thế nào là Kim Cang thân…”. Vĩnh viễn không còn sinh tâm, không còn sinh pháp, không còn sinh ngã, không còn sinh diệt…
Nhưng trí tuệ con u tối, chưa thể một lúc mà thấy Phật Tánh như Bồ Tát ngày xưa... Nay một lần nữa, con xin quy y Tam Bảo Tự Tánh... Xin Đạo Sư chứng minh...
Đáp: Thế nào là quy y Tam Bảo Tự Tánh?
Hỏi: Không quy y vật, không quy y cảnh, không quy y thế giới… Chỉ quay về quy y chính Giác Ngộ này, nên tạm gọi là quy y tự tánh.
Đáp: Quy y Tam Bảo, ý nghĩa đích thực nó muốn hướng tới điều gì?
Hỏi: Không rời xa Giác Ngộ là quy y Phật… Biến Giác Ngộ này thành đời sống, thành hơi thở, thành máu thịt là quy y Pháp... Gìn giữ hai điều này cho đến tận cùng đời vị lai, không để dứt mất là quy y Tăng…
Đáp: Rất may, ông chưa nói nhân hôm nay mình đã thấy Phật Tánh. Ông mà nói mình đã thấy Phật Tánh, chắc tôi phải ngồi xuống, cầu xin ông thuyết pháp.
Phật dạy: “Thân này phải chịu sanh, lão, bệnh, tử. Tâm và pháp không nằm ngoài quy luật sanh, trụ, dị, diệt. Thế giới do thành, trụ, hoại, không mà đổi thay”. Khi nào thấu suốt được ba điều trên, nhất định ông hiểu ra nhiều pháp vi mật của Phật Đạo.
Hỏi: Nay con lại hiểu thêm thế nào mới đích thực là Pháp Âm.
Pháp Âm chẳng phải đọc nguyên bài kinh hay câu kệ… Mà Pháp Âm chính là những ngôn âm tác động thẳng vào tâm người, biến một kẻ đang mê mờ nơi các pháp bỗng dưng thôi không sanh pháp… Biến một kẻ trầm luân trong ba cõi, tự mình vượt qua hết thảy để chấm dứt sanh tâm… Biến cái ngã hư dối như núi Tu Di trong một niệm trở thành hư không…
Con xin đảnh lễ Đạo Sư.
Đảnh lễ Diệu Âm, đảnh lễ Pháp Âm.
Người đã dùng thần thông ngôn thuyết đưa con trải qua vô số cảnh giới bất khả tư nghì, để đến Phật Quốc mà tự thân không hề thấy động lay.
Đáp: Tôi đi uống thuốc ù tai đây…
-----------------------------
Sừng thỏ lông rùa: Chỉ những thứ có tên mà không có thực thể.